Buổi sáng hôm ấy, ông Chí đang chuẩn bị ra đồng để mò ốc thì nhận được cuộc điện thoại của co trai: “Cha ơi, con đậu thủ khoa rồi!”.
– Là sao hả con?
– Con đậu vào Đại học, mà đứng nhất trường đó cha…
Cúp máy, ông Chí ngồi thụp xuống nền nhà. Bật khóc nức nở. Rồi, ông chạy đi tìm vợ, tìm con gái đang lang thang đâu đó, rồi hét to cho cả xóm cùng nghe: “Bà ơi! Thằng Giao con mình trúng thủ khoa rồi, nó đứng nhất trường…” Rồi ông chạy hết nhà này đến nhà kia trong xóm để lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Rồi, tối đó ông cũng không tài nào ngủ được. Trong đầu ông, cứ vang lên câu hỏi: “TIỀN ĐÂU CHO CON HỌC?”.
Giao điện về xin bảo lưu vì không có tiền học. Ông Chí quặn thắt cả ruột gan. Ông nói:
– Để cha lên Sài Gòn, đi lượm rác hay bán vé số cũng được, kiếm tiền cho con học. Con trúng thủ khoa mà bỏ, tiếc lắm con ơi!
– Không đủ đâu cha, học phí, rồi tiền nhà trọ…sức khỏe cha thì không tốt, làm mấy việc đó sao nỗi. Rồi cha con lo cho thằng Hảo nữa, em nó lớp 12 rồi.
Thao thức cả đêm. Rồi ông Chí sực nhớ đến một người. Ông bật dậy, gọi điện cho con.
– Con đi tìm cô Hồng Thúy ở chương trình Sát cánh cùng gia đình Việt. Cầu xin cô ấy giúp con. 3 ngày nữa cha thu xếp xong sẽ tìm đường lên gặp cô ấy…
Ông chưa kịp lên. Con trai ông lần mò tìm được trang facebook của chương trình, nhắn vào đó những lời chia sẻ tận tâm can:
“Em ở Sóc Trăng. Gia đình gồm 9 người. Cha em 60 tuổi phải đi làm thuê, làm mướn. Mẹ em thần kinh không ổn định. Người anh và em gái em bị bệnh tâm thần. Anh 2 thường xuyên đánh đập người thân, có khi đốt nhà. Có hôm, cả nhà phải đi ngủ nhờ nhà hàng xóm. Em có 1 em trai học lớp 12, học rất giỏi. Mới vừa được giải nhất Sử toàn Tỉnh. Em trúng tuyển Học viện cán bộ TP.HCM, là thủ khoa của Học viện. Nhưng em không có tiền học. Em mong chương trình giúp em”.
Và em còn nhắn thêm nhiều nữa. Một thành viên trong ekip tương tác với em qua tin nhắn, rồi báo cho mình: “Chị ơi, có một nhân vật rất đặc biệt…”
Mất rất nhiều thời gian, ekip tìm đến ấp nơi em ở. Khi xe dừng hỏi thăm, mình thấy 1 chàng thanh niên chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, vừa đi vừa nói cười 1 mình. Đó chính là anh trai của nhân vật ekip đang cần tìm.
Hỏi thêm vài người nữa, ai cũng nhiệt tình chỉ đường: “Nhà ông Chí hả, có 2 đứa con trai học giỏi lắm. Mà tội nghiệp, ổng còn có thằng con và đứa con gái tâm thần…”
Xe dừng trước cửa nhà của GIAO.
Một người đàn ông chạy ra, ánh mắt ngỡ ngàng. Rồi ông bật khóc: “Có phải cô Hồng Thúy không? Tui có nằm mơ không đây? Bà ơi, cô Hồng Thúy đến nhà mình đây nè…”
Cả ekip đứng lặng trước căn nhà lá xơ xác. Vách lủng tứ bề. Nền đất lô nhô, 3 chiếc giường kê ọp ẹp.
– Thằng Giao và em trai nó kê miếng ván dưới đất để học bài mỗi đêm. Khi thằng anh đầu lên cơn, nó rượt đánh 2 thằng em chạy té khói. Tui phải đưa thằng Giao, thằng Hảo qua nhà bà ngoại ngồi học. Trong sâu không có điện, tụi nó thắp đèn cầy để học bài. Vậy mà Giao trúng thủ khoa. Còn Hảo mới đây đạt giải nhất môn Sử cấp tỉnh, trước đó 2 anh em nó đạt nhiều giải khác nữa…Tui mừng quá cô ơi!
Người cha khắc khổ vừa kể, vừa khóc:
– Trước đó tui đi làm bảo vệ, lương ít nhưng dành dụm lại gửi cho 2 thằng nó học. Nhiều lúc tui nhịn đói đó cô, rồi có bữa tui bị xỉu. Người ta không cho làm nữa. Tui về đi mò cua, bắt ốc, tính vài bữa lên Sài Gòn đi lượm ve chai, bán vé số nuôi tụi nó học thành người. Rồi tui tính 3 bữa nữa tìm đường lên tìm cô, có ai ngờ cô tới đây rồi. Vậy là con tui không bỏ học nữa, hắn trúng thủ khoa mà bỏ thì tiếc lắm.
Ai rồi cũng lặng người bởi câu chuyện ấy…
Chia tay ông ra về, mình gửi ông 5 triệu. Ông nói, tui lấy ít thôi, còn lại cô giữ để gửi cho thằng Giao đóng tiền học.
– Chú yên tâm. Rồi đây, cả 2 đứa con của chú sẽ không còn phải lo lắng phải bỏ học giữa chừng nữa. Em Giao cũng không cần bảo lưu kết quả, không cần đi làm cả ngày, cả đêm để kiếm tiền học. Rồi em Hảo cũng thế, sẽ được vào đại học nay mai thôi…
Qua ô cửa xe, có nụ cười rạng rỡ đang nhìn theo. Cha của Giao cười thật tươi, nước mắt lăn dài.
Mình bấm số điện thoại của Giao rồi gọi: “Giao ơi! Em xin nghỉ làm, trưa thứ 2 Giao qua Đài gặp chị nhé. Hãy chuẩn bị để nhập học thôi…”
Bên kia máy, Giao im lặng một hồi lâu, rồi giọng em nghẹn lại: “Đây là sự thật đúng không chị?”
Ừ, là sự thật em à! Em sẽ vào đại học để thực hiện ước mơ, hoài bão của em – Giao nhé!.
Nguồn: songdep