Kết cục sau 5 năm về quê làm tròn chữ hiếu
Thương cha mẹ già, tôi bỏ lại sự nghiệp, nhà cửa và chồng lại Sài Gòn để về quê phụng dưỡng đáng sinh thành, rồi nhận lại toàn cay đắng.
Cha mẹ già như chuối chín cây, thời gian còn lại được bao lâu nên phải cố chăm sóc và báo hiếu công sanh thành cũng như dưỡng dục. Đấy chính là suy nghĩ của tôi cách đây 5 năm, khi quyết định bỏ lại gia đình nhỏ, bỏ nhà cửa trên Sài Gòn để về quê làm tròn chữ hiếu. Tôi cũng tưởng tượng ra việc mình sẽ làm tất cả những gì có thể để đền đáp lại công ơn của cha mẹ trước khi họ nhắm mắt xuôi tay.
Tôi còn nhớ rất rõ câu hỏi của chồng trước ngày tôi bỏ mọi thứ để về quê: “Người ta bán nhà bán đất ở quê để mua cho được cái nhà Sài Gòn. Người ta cả đời làm lụng vất vả cũng chỉ mong đủ tiền mua nhà thành phố. Còn em đã có tất cả: nhà riêng, cuộc sống tự do, có người chồng yêu thương em hết mực. Anh chưa từng để em vất vả, khi con ốm cũng một tay anh chăm sóc, em ốm cũng anh chăm. Vậy anh làm gì sai để phải sống cuộc sống cô đơn một mình?”.
Lúc đó, tôi giải thích với chồng rằng bản thân không thể đón cha mẹ lên Sài Gòn vì mọi người đã quen ở quê, không hợp với cuộc sống đô thành. Tôi cũng cũng không thể bắt anh phải bỏ hết công việc, nhà cửa để về quê ở rể cho tôi tiện chăm sóc cha mẹ già. Thế nên, cách hợp lý nhất là tôi một mình về quê làm tròn chữ “hiếu”.
Thế rồi đã 5 năm trôi qua kể từ ngày đó, nhưng chưa một lần tôi được chính những người thân của mình tôn trọng. Tôi làm từ những việc nhỏ nhặt nhất đến những thứ nặng nhọc, từ việc to đến việc lớn trong nhà… tất cả chỉ để phụng dưỡng bậc sinh thành. Thế nhưng, chỉ cần một sai phạm nhỏ là tôi bị họ mắng chửi rất thậm tệ. Nhiều lúc tôi đổ bệnh, ốm đau, chỉ mong được người thân của mình hỏi han hoặc quan tâm một câu thôi nhưng tôi cũng chưa từng có.
Từ ngày về ở chung, tôi buồn nhiều hơn vui. Người này nói ra, người kia nói vào nên bố mẹ tôi cũng dần dần thay đổi thái độ với tôi, người ngoài nói gì là tôi lập tức bị mắng. Có lẽ họ sợ tôi dòm ngó đến tài sản của ông bà để lại. Tôi cũng luôn phải tỏ ra vui vẻ, niềm nở, hớn hở khi bị mắng, bị chửi, bị khinh rẻ. Có lẽ vì tuổi thơ thiếu tình thương trong chính gia đình của mình, có lẽ vì mỗi ngày đều phải bị mắng chửi từ gia đình ruột thịt nên lâu dần tôi cũng không còn trách hờn ai nữa
Sau tất cả những hy sinh cá nhân để làm tròn chứ hiếu, cái tôi nhận về giờ là tình cảm với cha mẹ ngày càng phai nhạt theo thời gian. Còn gia đình nhỏ của tôi thì bên bờ vực tan vỡ vì vợ chồng sống xa cách nhau lâu ngày.