Buổi họp lớp khiến tôi nhận ra một số điểm mù trong cuộc sống.
Bài viết là lời chia sẻ của anh Kiến Huy, 35 tuổi, sinh sống tại Quảng Tây (Trung Quốc). Ngay sau khi được đăng tải trên Toutiao, câu chuyện đã thu hút sự chú ý.
Sau Tết, lớp trưởng cấp 3 của tôi gửi tin nhắn vào nhóm chung kêu gọi mọi người họp lớp đầu năm. Vì đã 3 năm chúng tôi không gặp lại nhau nên lần này sẽ tổ chức tại một khách sạn lớn. Những năm qua, tôi sống xa nhà, ít liên lạc với các bạn cùng lớp, vừa nghe tin sắp tổ chức họp lớp, tôi lập tức đăng ký tham dự. Tôi vui mừng đến mức mua quần áo mới, ăn mặc chỉnh tề rồi lái xe tới khách sạn.
Khi đến nơi, tôi đã thấy một nhóm bạn cùng lớp ăn mặc lộng lẫy ở đó. Họ trò chuyện với nhau và khi thấy, họ đều tỏ ra ngạc nhiên. Mọi người khen tôi trẻ hơn so với tuổi, nhìn bảnh bao, phong độ. Tôi chỉ mỉm cười chia sẻ gần đây công việc có tiến triển, tôi mới được thăng chức, tăng lương. Bạn học gửi lời chúng mừng khiến lòng tôi vui vẻ, hạnh phúc.
Chúng tôi bước vào trong và ngồi xuống bàn. Người phục vụ bưng đồ ăn và khui rượu, trong chốc lát cuộc trò chuyện trở nên rất sôi nổi. Lúc này, các bạn đều lấy điện thoại di động ra, hào hứng nhờ người phục vụ giúp chụp ảnh. Tôi nhận thấy mọi người dường như đang so sánh quần áo, phụ kiện, túi xách, điện thoại, đồng hồ. Tôi biết rằng tất cả họ đều đang khoe thành tích của mình.
Tôi cũng lấy chiếc Iphone ra để chụp ảnh cùng mọi người. Tiểu Lối – bạn học tôi thấy vậy liền đùa cợt: “Ôi cậu vẫn đang dùng Iphone đời cũ à, đổi điện thoại đi chứ, giờ ai còn dùng máy này nữa”.
Tôi cười ngượng ngùng, suy nghĩ trong thoáng chốc. Chiếc điện thoại của tôi tuy là đời cũ nhưng do tôi dùng giữ gìn nên mọi chức năng đều hoạt động tốt. Vậy cớ gì tôi phải chạy theo xu hướng, đổi điện thoại theo từng năm. Với thu nhập tốt như hiện nay, tôi hoàn toàn có thể đổi điện thoại mới nhưng tôi thấy không cần thiết. Bỗng nhiên, tôi thấy không còn hào hứng nói chuyện với các bạn nữa.
Rượu vào lời ra, không chỉ ôn lại kỷ niệm cũ, mọi người bắt đầu chia sẻ về cuộc sống hiện tại. Có người hãnh diễn kể về những thuận lợi của mình, nhưng cũng không ít người bày tỏ bất mãn. Họ bắt đầu nói không hay về lãnh đạo, cấp trên, đồng nghiệp, thậm chí có người còn nói xấu bạn đời. Họ trút mọi bất mãn ngày thường lên bữa tiệc. Tôi không nói lời nào, chỉ lắng nghe và nâng cốc uống.
Đến khi thanh toán tiền, theo dự kiến lớp trưởng sẽ trả trước rồi chúng tôi sẽ về chuyển khoản phần tiền của mình cho cậu ấy. Nhưng ngày hôm nay, nhân dịp nhiều năm không gặp lại bạn cũ, cũng ăn mừng việc tôi mới thăng chức nên tôi quyết định mời mọi người bữa ăn này. Bữa ăn có giá 10.000 NDT (khoảng 34 triệu đồng). Nghe tôi thông báo vậy, mọi người đều há hốc ngạc nhiên. Họ không ngờ tôi sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy. Còn Tiểu Lối lúc này ngượng ngùng, chỉ biết lén nhìn tôi cười trừ.
Tiệc tàn, tôi vào phòng vệ sinh của khách sạn, nghĩ lại buổi họp lớp hôm nay. Tôi thở dài trong sầu não, mệt mỏi. Tôi nhìn mình trong gương và cảm thấy cay đắng trong lòng – tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Lúc ra khỏi đó, tôi bất chợt gặp một người bạn, cậu ta hét lên: “Cảm ơn nhé, bữa tiệc nay đắt tiền mà cậu bao mọi người được, chứng tỏ cậu sống rất tốt. Có gì sang tuần cho tôi mượn tạm chút tiền được không?”.
Khi nghe điều này, tôi đột nhiên bừng tỉnh. Hóa ra các bạn cùng lớp của tôi chẳng hề quan tâm đến việc gặp gỡ, ôn lại kỷ niệm cùng nhau, họ chỉ coi họp lớp là dịp để khoe khoang. Một vài người khác lại coi họp lớp là cơ hội làm ăn, vay mượn tiền bạc. Tôi thất vọng tột cùng, không nói gì, chỉ lẳng lặng bước ra ngoài. Tôi cũng không chào các bạn còn sót lại, lái xe và ra về lập tức. Về tới nhà, tôi rời khỏi nhóm lớp, tôi nghĩ bản thân sẽ không bao giờ đi những buổi họp lớp như vậy nữa.
Chúng tôi không còn là những người bạn cùng lớp quan tâm đến nhau nữa mà đã trở thành công cụ để nhau lợi dụng. Trong cuộc sống, điều quý giá nhất chính là tình cảm chân thành dành cho người khác. Nhưng những điều này được chúng ta che đậy bằng tiền bạc và địa vị. Tôi không còn đố kỵ với thành tích của mọi người nữa, tôi chỉ mong mình có thể giữ được một tấm lòng chính trực, biết yêu thương, quan tâm. Câu chuyện này khiến tôi suy ngẫm sâu sắc về một số điểm mù trong cuộc sống.
– Đầu tiên, chúng ta không nên bị mù quáng bởi sự phù phiếm vật chất. Các bạn cùng lớp rõ ràng đang so sánh thành tựu của nhau qua quần áo, điện thoại di động, đồng hồ,… Nhiều người lợi dụng bữa tiệc vì mục đích khác, khiến tình bạn mất đi sự vô tư
nhân vật chính cũng vô thức muốn thể hiện bản thân thông qua những điều này nhưng lại bị các bạn cùng lớp lợi dụng, có thể thấy rằng vật chất không thể quyết định được lòng người. giá trị.
– Thứ hai, chúng ta nên trân trọng tình bạn đích thực. Trong bữa tiệc, bề ngoài mọi người chào nhau bằng nụ cười nhưng nhiều người thực chất đang tính toán giá trị lợi dụng lẫn nhau. Nhưng họ không hiểu ra, thứ quý giá nhất là tình bạn chân thành.
– Cuối cùng là đừng đánh mất chính mình. Chúng ta cần dừng lại và suy ngẫm về ý nghĩa thực sự của cuộc sống, đồng thời không để sự phù phiếm của tiền bạc và địa vị che mờ mắt. Giữ được tấm lòng nhân hậu và ngay thẳng là điều quý giá nhất.